Có về thăm đất Bãi-Xan

Cho tôi gởi đôi hàng
Dòng sông ấy có còn mênh mông nước
Đồng ruộng xưa còn xanh màu mạ non
Đường làng cũ có còn in bóng mát
Người con gái năm xưa còn tóc phủ bờ vai.
Since 1997- Admin.:
David T. Ngo
Chào Quý Đồng Hương Home Sweet Home
Làng tôi,
không có cây đa, không có lũy tre bao bọc, không có đình chùa,
không có hồ sen thơ mộng như được diễn tả trong những bài hát
trữ tình, những câu thơ lãng mạn.
Làng tôi,
với hàng trâm bầu xanh lá bụi bặm, với những cây ổi, cây mận,
cây xoài, với hàng dừa cao in bóng trên nền trời đầy mây xám,
với những cây cau thân ốm như chiếc đũa mà tàu lá đong đưa như
sắp gãy trong cơn gió lớn.
Làng tôi,
một vùng quê nghèo nàn nhỏ bé ở cuối sông Cổ-Chiên mà
dòng nước
ác nghiệt mãi soi mòn làm đau thêm vết lở trên tấm thân mẹ già
bệnh hoạn.
Ðó, quê
tôi đó,
nơi tôi được sinh ra và lớn lên. Nơi mà tôi và lũ bạn thời thơ
ấu vẫn hay đá banh bưởi mỗi khi tan học về, trên cánh đồng khô
nức nẻ đầy lỗ chân trâu. Nơi mà vào những ngày mưa giông chúng
tôi hay dành nhau đi tìm lượm những trái xoài, trái mận. Nơi mà
chúng tôi thường trốn ngủ trưa để đi bắn những con chim sâu,
chim chóc mào.
Quê tôi,... dù xa
xôi ngàn dậm nhưng vẫn mãi gần kề.